Chương 41: Nhược Ly, Nguyên Túc, Hắc Huyện.

Dao Trì thánh địa là nơi duy nhất có thể tu tiên trên đại lục không phải không có lý do.

Ngoại trừ sở hữu công pháp có thể tu tiên, đây cũng là nơi linh khí nồng đậm nhất toàn đại lục.

Nói là nồng đậm nhất cũng là so sánh với đại lục mà thôi, nếu thật sự so sánh thì còn chưa bằng nơi linh khí khô kiệt nhất tiên giới. Nếu không phải Diêu Hy thánh chủ bố trí trận pháp thu nạp linh khí thì nơi này còn không biết có được lượng linh khí nồng đậm như vậy hay không.

Chính xác mà nói có được nơi tu tiên như thế này đã là may mắn của toàn đại lục, dù sao một vị diện vừa mới được hình thành chưa tới ngàn vạn năm thì còn chưa đủ giới hạn thấp nhất để bước vào cánh của của tu tiên giới nữa.

Diêu Hy thánh chủ, người đứng trên đỉnh đại lục lúc này đang nhàn nhã thưởng thức trà đạo của mình, ánh mắt nàng nhìn về nới xa xăm không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Sư phụ! Đệ tử đã tới.”

Giọng nói thanh thoát vang lên sau lưng Diêu Hy thánh chủ, nàng không quay người lại chỉ “ân” một tiếng rồi tiếp tục đưa ánh mắt về nơi xa.

Sau lưng Diêu Hy lúc này xuất hiện một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng khoác lên mình bộ quần áo màu xanh lam che đi cơ thể quyến rũ của mình, dù vậy cơ thể đầy ma lực của nàng làm sao có thể che đi dễ dàng như vậy, chỉ cần chú ý một chút không ai có thể thoát khỏi ma lực từ những đường cong trên cơ thể nàng.

Đương nhiên với dung nhan của nàng làm gì có ai có thể rời mắt đi. Có lẽ chỉ có người mù mới thoát khỏi sự quyến rũ này.

Nàng chính là đại để tử của Dao Trì thánh địa, Nhược Ly thánh nữ.

Đừng nhìn nàng trẻ tuổi nhưng thực ra nàng đã hai trăm mười lăm tuổi, số tuổi đã vượt qua nhiều đời phàm nhân.

Nhược Ly thánh nữ thiên tài trẻ tuổi vang vọng khắp tiên giới mới hơn hai trăm tuổi đã bước vào đại thừa, được thanh niên tài tuấn khắp tiên giới xem như nữ thần trong lòng.

Vốn dĩ nàng nên ở tiên giới mới phải bởi vì phàm trần không phải nơi nàng có thể tu luyện, linh khí ở đây quá mỏng manh khiến một người đã đạt tới đại thừa cảnh như nàng gần như vô vọng tiến giai.

Thực ra mục đích nàng hạ phàm không phải để tu luyện, mà chỉ muốn thăm sư phụ nàng một chút, hơn nữa công pháp nàng tu luyện sau đại thừa cảnh cần một khoảng thời gian lắng đọng, nên nàng không cần vội vã bước vào tu luyện.

Hôm nay như bao ngày nàng hằng ngày tới bái kiến sư phụ Diêu Hy thánh chủ.

Vốn dĩ với cảnh giới tiên đế đã trường tồn cùng thiên địa việc hàng ngày bái kiến như vậy là không cần thiết. Dù sao ngay cả vợ chồng vài trăm năm, vài ngàn năm không gặp nhau cũng là việc rất bình thường.

Nhưng ở hạ giới việc tu luyện gần như không thể với những người trên nguyên anh cảnh, vì thế sư phụ của nàng đã trở lại thói quen của phàm nhân, mặt trời lên thức dậy, mặt trời xuống đi nghỉ. Thói quen này đã xuất hiện cả vạn năm và không có sự thay đổi.

Nhược Ly đi tới bên cạnh bàn cầm ấm trà lên đong đưa một chút rồi rót cho vào chén trà đã cạn của sư phụ bên cạnh, sau đó rót cho mình một chén.

Nàng đưa chén trà lên ngửi một chút rồi nhấp một ngụm, vị đắng của trà tràn vào từng đầu lưỡi của nàng, theo sau đó là vị ngọt thanh bắt đầu lấn át.

Nàng chậm rãi thưởng thức hương vị ngọt trong đắng này, cảm giác tâm cảnh của nàng đã bước lên một nấc thang mới.

Không phải thiên tài địa bảo gì những cảm giác không thua kém thiên tài địa bảo, mỗi khi ống trà này nàng lại cảm thấy tâm cảnh của mình lại nâng cao không ít.

Nhược Ly ban đầu nhìn thấy sư phụ của mình uống đồ của phàm nhân cũng giật mình, nàng không hiểu được đường đường Diêu Hy thánh chủ vậy mà lại uống loại đồ uống của phàm nhân này.

Nhưng khi nàng thưởng thức nó, nàng mới hiểu được tại sao sư phụ lại thích uống thứ này.

Hai sư đồ không nói một lời tiếp tục thưởng trà đưa mắt nhìn về phương xa.

Không quá lâu tỉnh cảnh xung quanh bị phá vỡ, hai thân ảnh xuất hiện phía sau hai người.

“Đệ tử tham kiến sư phụ, đại sư tỷ.”

“Hài nhị tham kiến mẫu thân, tham kiến đại sư tỷ.”

Nhược Ly quay người nhìn lại, tiến tới là hai thiếu niên.

Một người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lầm phong, trên người còn phản phất một cỗ tiên khí.

Nhược Ly nhìn thiếu niên này trong lòng trở nên mềm nhũn, nàng nhẹ nàng nở nụ cười với thiếu niên.

Đây chính là sư đệ của nàng Nguyên Túc, cũng là con trai của hai vị sư phụ Nguyên Cực tiên đế cùng Diêu Hy thánh chủ.

Nguyên Túc năm nay hơn ba mươi tuổi, cũng là một thiên tài tu luyện khi đã đặt chân vào nguyên anh cảnh. Lần này hắn hạ phàm cũng là đi theo nàng tới thăm mẫu thân, một thời gian nữa sẽ trở về tiên giới tiếp tục tu luyện.

Nhược Ly tiếp tục nhìn sang người còn lại, lần này nụ cười trên môi nàng đã đọng lại, trán hơi nhíu, ánh mắt lộ ra một chút chán ghét.

Thanh niên này gọi Hắc Huyên là đệ tử hai năm trước sư phụ thu nhận trong một lần ngao du phàm giới.

Chỉ thấy Hắc Huyên dáng người hơi lùn làn da ngăm đen, khuôn mặt cũng không có chút anh tuấn nào ngược lại có chút xấu xí, cả người lộ ra khí chất phàm tục khiến Nhược Ly có chút chán ghét. Nàng không hiểu tại sáo sư phụ lại thu nhận một người như vậy, nhưng vì là quyết định của sư phụ nàng cũng không nói nhiều.

“Ân! Hai người các ngươi ngồi đi.”

Diêu Hy thánh chủ cũng quay người lại chỉ vào hai vị trí còn trống.

Cả hai người lần lượt ngồi xuống, Nhược Ly để ý Nguyên Túc mang thần sắc đỏ mặt xấu hổ, hắn hơi cúi đầu không dám nhìn lên, nhưng nàng thấy được đôi khi ánh mắt hắn không tự chủ hướng về phía sư phụ, cũng là mẫu thân của hắn Diêu Hy thánh chủ đầy mê mẩn.

Cũng đúng thôi, ngay cả nàng lần đầu thấy sư phụ mặc như vậy cũng có chút giật mình, không thể rời mắt.

Không sai, sư phụ của nàng Diêu Hy thánh chủ hôm nay khoác trên mình một bộ váy đôn hoàng cực kỳ phong tình. Một lớp áo lót phía trên chỉ đủ che đi một phần bộ ngực đầy đặn, toàn bộ khe rãnh trắng bóc phía trên không có một chút che chắn nào lộ ra ngoài, ngay cả cơ thể phía trên cũng không có một mảnh vải che thân lộ ra làn da trắng nõn không tỳ vết cùng vòng eo mảnh khảnh.

Phía dưới được đắp lên một lớp sa mỏng che đi cặp chân tuyệt mỹ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy bóng dáng của cặp đùi thiên tạo kia, thi thoảng nàng còn có thể thấy được hình bóng trắng nõn của cặp chân kia qua khe hở của bộ váy.

Nàng nhớ được lần đầu tiên sư phụ mặc loại quần áo này là gần hai năm trước. Lúc đó bộ váy mới chỉ để lộ một phần nhỏ da thịt ở eo, nhưng mới qua một thời gian thôi cách ăn mặc của sư phụ ngày càng hở bạo.

Nàng thức mắc tại sao sư phụ lại thay đổi như vậy, nhưng nàng không dám hỏi. Sư phụ là tiên đế, quyết định của sư phụ không phải một đại thừa cảnh như nàng có quyền thắc mắc.

Tới đây ánh mắt nàng lại không lộ ra được chán ghét nhìn về phía Hắc Huyên. Chỉ thấy tên này không có chút tôn trọng nào hướng ánh mắt trần truồng tràn đầy dục vọng quan sát lấy cơ thể của sư phụ.

Nàng có thể thấy được ánh mắt của Hắc Huyên chứa đầy nhục dục, không một chút che dấu quan sát cơ thể tuyệt mỹ của sư phụ. Vốn dĩ nếu có kẻ nào làm càn như vậy sư phụ hẳn sẽ giáo huấn kẻ đó không thương tiếc, thậm chí có thể mất luôn cả tính mạng.

Nhưng sư phụ không hề phản ứng với ánh mắt của Hắc Huyên, ngược lại nàng cảm thấy như sư phụ đang ưỡn ưỡn bộ ngực của mình cho Hắc Huyên nhìn.

Đương nhiên nàng chỉ nghĩ đó là do ảo giác của mình, sư phụ sao có thể làm ra hành đông như vậy.

Nàng quay đi niệm thanh tâm quyết ổn định lại tâm tình của mình. Dù sao chuyện như vậy hơn một năm nay nàng cũng thấy nhiều rồi.

Nguyên Túc tuy cúi đầu nhưng cũng có thể thấy được hành vi của Hắc Huyên, hắn tuy chán ghét nhưng cũng không nói gì, dù sao mẫu thân không nói hắn cũng không tiện phát tác.

Nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ nên giáo huấn Hắc Huyên thế nào, dám không kiêng nể gì nhìn mẫu thân như vậy tên này đáng chết.

Khác với suy nghĩ của hai người Diêu Hy lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng làm sao không biết Hắc Huyên đang dùng đôi mắt chứa đầy dục vọng trần trụi nhìn nàng.

Vốn dĩ trước kia nếu có ngươi làm như vậy không biết đã chết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu sao Diêu Hy lại có cảm giác hoàn toàn khác khi tiểu đệ tử nhìn nàng như vậy.

Cả cơ thể nàng nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn khóe mắt của nàng vẫn chú ý đến ánh mắt của tiểu đệ tử không hiểu được cảm giác hưng phấn. Và được biệt là lỗ thịt giữa hai chân nàng mỗi lần như vậy đều trở nên ngứa ngáy, ướt át.

Là một tiên đế nàng hiểu được đây không phải chuyện bình thường, nàng nghi ngờ do ma khí kia quấy phá, nhưng điều đó không phải. Nàng cũng thử điều tra qua tên đệ tử này, nhưng cũng không tìm được ra manh mối.

Nàng thu nhận Hắc Huyên không phải lý do nào khác, chỉ dựa vào trực giác, trực giác nói cho nàng biết tên đệ tử này có thể giúp nàng thoát khỏi tình tràng hiện tại.

Ban đầu nàng cũng thử suy tính qua Hắc Huyện, nhưng đều không có kết quả, cuối cùng nàng chỉ còn cách tin vào trực giác của mình, thu Hắc Huyên làm đệ tử, dạy hắn tu tiên.

Cứ như vậy từ từ cho đến hôm nay nàng dần cảm thấy bị nghiện ánh mắt đấy của tiểu đệ tử.

Nàng hiểu rằng mình không thể tiếp tục như vậy, nhưng mỗi khi nhớ tới ánh mắt của hắn nàng vẫn không thể nhịn được.