Chương 42: Yến Vân Đài.

Hôm nay là ngày nhận chức của Hùng, hắn dậy khá sớm chuẩn bị đầy đủ.

Dù không quan trọng chức quan, nhưng hắn vẫn phải thể hiện sự coi trọng cho chuyện này. Ít nhất bề ngoài là như vậy.

Sau khi sắp xếp một chút Hùng tới gặp Ninh vương phi chào hỏi.

Ninh vương phi sáng nay có vẻ mệt mỏi tinh thần khó tập trung, xem ra đêm qua giấc ngủ của nàng không được tốt.

Hùng cười mỉm vói tay vào dưới háng của nàng, bên dưới không hề có quần lót, toàn bộ xung quanh đã ướt đẫm, bên trong lỗ lồn của nàng còn nhét lấy dương vật bằng gỗ, Ninh vương phi gần như kẹp chặt lấy dương vật bằng gỗ này không để nó rồi đi.

“Ừm! không tệ. Nếu ngươi muốn ta địt ngươi tối nay thì phải nghe lời của nàng chuẩn bị sẵn sàng.”

Hùng hài lòng nhìn ánh mắt chờ đợi của Ninh Vương phi nói chỉ về phía hầu nữ trẻ vừa bên cạnh.

Nàng này chính là Thiên Băng tiên tử, đương nhiên nàng đã hóa trang qua che đi dung mạo của mình dùng thân phận hầu nữ tiến vào Ninh vương phủ.

Ninh vương phi nhìn người hầu nữ kia, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét, sau đó nhìn về phía Hùng cúi đầu xấu hổ trả lời.

“Ân!”

Hai tay nàng đan vào nhau, hiển nhiên nội tâm nàng đang đấu tranh rất quyết liệt, nhưng xem ra một bên nào đó đã chiến thắng.

“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện Ninh chó khiến ngài hài lòng.”

Thiên Băng tự tin trả lời Hùng.

Nhưng Ninh vương phi đứng bên cạnh thân thể lại run lên nhưng nàng lại không phản ứng chỉ xấu hổ đứng tại chỗ.

Hùng thấy vậy hài lòng cười tay hắn bóp chặt vú của Ninh vương phi, dù cách một lớp quần áo nhưng cảm giác mềm mại vẫn truyền tới tay Hùng.

Chờ tới khi hai vợ chông Ninh Kính tới hắn mới buông tay rời đi, trước khi đi hắn còn nhìn qua Hoa Thị với ánh mắt đầy ý vị khiến cơ thể nàng run lên.



Hùng rời khỏi phủ Ninh vương đi về phía cổng thành, sau khi rời khỏi cồng thành hắn rẽ phải đi thêm nửa giờ nữa thì tới nơi.

Hùng tới trước một doanh trại khá lớn, nhìn qua có thể chứa hơn nghìn người.

Hắn đi tới trước cổng doanh trại liền bị lính canh ngăn lại, hắn nhanh tay giao ra lệnh bổ nhiệm được binh lính dẫn tới trước mặt chỉ huy doanh trại.

Chỉ huy nơi này là một thanh niên khá trẻ tầm hai lăm tuổi, độ tuổi này có thể ngồi tới vị trí này chắc chắn không phải bình thường.

Tên tướng quân này gọi Hoàng Phúc, nghe nói là con trai của một vị đại nhân nào đó trong triều. Hiển nhiên có thể ngồi tới vị trí này không có người trong triều mới là việc lạ.

Tên này đối với Hùng cũng rất khách khí, dù sao Hùng đã bị xem là người của thái hậu, phe phái lớn nhất trong triều.

Bất quá Hùng có chút bất ngờ khi Hoàng Phúc ngay lập tức hướng hắn đưa ra nhiệm vụ.

Thông thường một người mới nhận chức như hắn sẽ mất một thời gian làm quen với công việc, sau đó mới được giao nhiệm vụ nhưng lần này lại khác Hoàng Phúc trực tiếp giao nhiệm vụ cho hắn, đã vậy còn là canh giữ Phượng Ninh cung.

Xem ra thái hậu đã không nhịn được nữa rồi.

Hùng sau khi nhận đội của mình thì lập tức được Hoàng Phúc đích thân dẫn vào cung.

Đội của Hùng có mười người, tất cả đều trên ba mươi trên người bọn họ phát ra khí tức huyết tinh khiến người bình thường sợ hãi, xem ra những người này đều là những lão binh từng trải qua chiến trường nhiều lần.

Vấn đề nằm ở chỗ trong ánh mắt của bọn nhìn Hùng là vẻ không phục còn có một chút khinh thường, đặc biệt là tên đội phó còn có cả sự phẫn nộ trong đó.

Ừ! Có thể hiểu được. Dù sao đường đường là những lão binh dày dặn kinh nghiệm lại trợ thành cấp dưới cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa, ai lại phục được.

Đặc biệt là tên đội phó kia. Nếu Hùng không xuất hiện hắn đã có thể trở thành đội trưởng, miếng thịt tới miệng bị đoạt đi, hắn không thù mới là chuyện lạ.

Bất quá Hùng cũng không quan tâm, chờ một chút hắn sẽ ra tay giáo huấn bọn họ, ít ra không để đám này suốt ngày làm phiền hắn.

Rất nhanh đoàn người đã tới hoàng cung, Hùng cùng đội của mình được Hoàng Phúc dẫn vào từ cửa nách đi thẳng tới Phượng Ninh cung.

Tới trước cổng Phượng Ninh cung Hoàng Phúc phân phó Hùng chờ ở ngoài, còn hắn thì được một cấm vệ quân đang canh giữ bên ngoài.

Một lúc sau, Hoàng Phúc quay lại, theo sau hắn còn có vị cấm vệ quân kia cùng Trương ma ma.

Hoàng Phúc nói vài lời động viên Hùng sau đó hành lễ với Trương ma ma rồi rời đi, tên này đi rất dứt khoát, không một chút do dự.

“Thiên Hùng đội trưởng mời đi theo ta, thái hậu muốn gặp ngài.”

Trương ma ma làm dấu tay mời, sau đó quay lưng bước đi không chờ đợi Hùng.

Hùng thấy vậy phân phó đội của mình chờ đợi rồi đi theo Trương ma ma.

Lần này Trương ma ma không dẫn hắn vào chủ điện mà rẽ hướng về phía đông đi tới một đài cao.

Dọc đường Hùng nhận ra Phượng Ninh cung có rất ít người, trên đường đi tới hắn chỉ gặp hai ma ma, cả hai người đều đã rất già nua, Hùng không thể tìm thấy thân ảnh của bất kỳ cung nữ hay thái giám nào trong Phượng Ninh cung.

Hùng có chút tò mò, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, yên lặng đi theo Trương ma ma tới đài cao.

Đài cao này được gọi Yến Vân Đài, được tiên hoàng xây dựng tặng cho thái hậu sau khi nàng sinh hạ đương kim hoàng đế.

Yến Vân Đài rất cao, nó chính là công trình cao nhất Nguyên Long đế quốc hiện nay, thậm chí cách mười dặm bên ngoài kinh thành vẫn có thể nhìn thấy đỉnh của Yến Vân Đài.

Tới dưới chân Yến Vân Đài, Hùng mới thất được những thứ hắn muốn tìm, nơi đó đang đứng một đoàn người gồm cả thái giám lẫn cung nữ.

Nhưng những người này không phải của Phượng Ninh cung, bởi vì hắn đã từng thấy bọn họ lần trước, chính xác hơn họ là người của hoàng đế, cùng với một đoàn người nữa ở bên cạnh, tư thế có thấp hơn một chút so với hoàng đế.

Tới nơi hắn được Trương ma ma dẫn vào đài, khi đi qua đoàn người hắn có hơi cúi đầu hành lễ.

Không có cách nào, Trương ma ma có thể không nể mặt những người này, nhưng nó không có nghĩa Hùng cũng làm như vậy, ít nhất hắn không muốn tạo thêm rắc rối cho mình.

Hùng cùng Trương ma ma bước vào bên trong, nơi đó có một hình hộp vuông bằng gỗ được treo lên bởi xích sắt, đầu của sợi xích gắn với hai con trâu. Sau khi hắn bước vào hai con trâu bắt đầu di chuyển từ từ kéo xích sắt lên.

Ân! Yến Vân Đài quá cao, sử dụng phương thức này di chuyển cũng rất tiện.

Trong chốc lát Hùng cùng Trương ma ma đã có mặt ở đỉnh Yến Vân Đài. Toàn bộ đài cao có diện tích khác nhỏ, chỉ đủ đặt một bộ bàn ghế cùng vài vật dụng khác.

Lúc này đã có ba người chiếm cứ bộ bàn ghế, một nam hai nữ.

Nam không ai khác chính là đương kim hoàng đế, ngồi đối diện hắn là thái hậu Tần thị. Bên cạnh hắn là một nữ nhân khoác phượng bào.

Cả ba người đều nhìn về phía Hùng khi hắn xuất hiện, Hùng cũng nhìn thấy dung nhan của nữ tử.

Tuy không xuất sắc như thái hậu hay năm người của Ngọc Kiếm các nhưng cũng được xem là đại mỹ nhân. Nàng mang một vẻ đẹp thanh thuần mảnh mai không chút tục khí, khiến người chỉ muốn bao bọc, che chở cho nàng.

Đáng tiếc vị hoàng hậu này cũng không hợp khẩu vị của Hùng, nàng tuy có danh hoàng hậu nhưng lại không có bao nhiêu thực quyền, hơn nữa tín ngưỡng lực trên người nàng rất thấp không đủ để Hùng chú ý.

“Tiểu thần tham kiến bệ hạ.”

“Tham kiến thái hậu, hoàng hậu nương nương.”

“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế. Thái hậu thiên tuế, thiên tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế.”

Hùng hành lễ, đống lễ nghi này khiến hắn rất khó chịu nhưng không còn cách nào.

“Ân! Ngươi biết ta? Nếu ta không nhầm đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Hoàng hậu tò mò hỏi.

“Bẩm hoàng hậu tiểu thần chỉ đoán mà thôi. Người có thể ngồi cùng bàn với bệ hạ và thái hậu nhưng lại mặc phượng bào theo thần biết cũng chỉ có một.”

“Hóa ra là vậy!”

Hoàng hậu bừng tỉnh.

“Giới thiệu một chút, Thiên Hùng đội trưởng sau này sẽ đảm nhiệm việc canh gác Phương Ninh cung. Bệ hạ ngài không phản đối chứ.”

Thái hậu lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Nàng nhìn về phía hoàng đế như đang có ý dò hỏi.

Hoàng đế thể hiện ra sự do dự cùng một chút không hài lòng hỏi.

“Mẫu hậu, như vậy có phải quá vội vàng. Dù sao…”

“Không sao, mẫu hậu tin tưởng ánh mắt của mình, ngươi không cần phải lo lắng.”

Thái hậu đánh gãy câu nói của hoàng đế, nàng phóng cái nhìn không cho phép phản bác khiến cả người hoàng đế run lên.

“Ân! Nếu mẫu hậu không phản đối thì cứ như vậy đi.”

Hoàng đế có vẻ hơi sợ hãi né tránh ánh mắt của thái hậu trả lời.

Chậc! đúng là hoàng đế không thể so sánh với Khang vương.

Hùng có thể nhìn ra hoàng đế rất mê luyến thái hậu, nhưng hắn lại không dám tiến thêm, cũng không dám làm ra bất cứ hành động nào phật ý thái hậu, thậm chí nhiều lần thỏa hiệp để làm thái hậu vừa lòng.

Nếu Hùng không nhầm thì hoàng đế giống như…liếm chó.

Thái hậu ánh mắt có chút thất vọng nhìn hoàng đế nàng thở dài trong lòng.

“Bệ hạ ngài còn nhiều việc triều chính phải xử lý, hẳn là nên trở về.”

Hoàng đế có vẻ thất vọng khi bị đuổi, nhưng hắn không chống lại thành thật đứng dậy hành lễ với thái hậu rồi rời đi.

_______

Chuẩn bị khăn giấy đi, sắp vào công chuyện rồi.