Chương 8: Ninh vương phi

Nghe nói tên họ Lý cầu thân ngươi.

Hùng đang ngả người trên cái ghế của các chủ Ngọc Kiếm các, cả người hắn vẫn trần truồng như vậy.

Dưới háng Hùng lúc này là Nhược Tuyết tiên tử được mọi người kính ngưỡng kia.

Chỉ thấy lúc này nàng đang dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình chăm sóc cặc cho Hùng, vì cặc Hùng quá dài nên Nhược Tuyết cũng chỉ có thể nuốt được một nửa.

Nhưng mỗi lần nuốt vào nàng đều đưa cặc hắn xuống sau tới thực quản của mình, đến khi rút ra cái lưỡi đinh hương đều sẽ quấn lên toàn thân cặc một cách điêu luyện.

Phía sau Nhược Tuyết đang chổng cái mông tròn trịa trắng nõn của mình lên cho con chó ngao của Hùng cưỡi lên điên cuồng địt.

Tiếng “bạch…bạch” vang dội khắp đại điện.

Lý Thần Phong có lẽ không ngờ được rằng sư tỷ hắn ngày đêm theo đuổi lại đang chổng mông lên chó một con chó địt từ phía sau còn cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại đang bị tàn phá bởi một con cặc tanh hôi.

Nhược Tuyết không trả lời Hùng, nàng đưa ánh mắt quyến rũ nhìn hắn còn cái miệng kia vẫn đang tận tình chăm sóc cậu nhỏ của Hùng.

Hùng cười lớn đưa hai ngón tay thành hình cái móc móc vào mũi Nhược Tuyết kéo đầu nàng ra.

Nhược Tuyết không thể làm gì hơn khi phải rời đi thần vật, đôi mắt nàng u oán nhìn Hùng cái lưỡi đinh hương còn liếm lên bàn tay hắn lấy lòng.

“Ngươi có thể trở thành đạo lữ của hắn, ta cho phép, nhưng…”

Hùng mỉm cười nhìn Nhược Tuyết, hai ngón tay hắn vẫn móc vào trong mũi nàng khiến chúng bị kéo lên giống như mũi lợn, phía sao con chó ngào vẫn đang điên cuồng giã vào lồn nàng làm đầu nàng có đôi chút lay động phát ra những tiếng rên rỉ.

Hùng nhìn ánh mắt như đang chờ đợi của Nhược Tuyết rồi nói tiếp.

“Mấy cái lỗ trên người ngươi trừ khi ta cho phép nếu không, không kẻ nào được đụng vào.”

Nói xong Hùng thả mũi của Nhược Tuyết ra, miệng nàng nhanh chóng lại được lấp đầy bởi cặc hắn ánh mắt đưa lên nhìn Hùng như một chú chó chờ chủ nhân khen ngời.

Hùng cười lớn vỗ lên đầu nàng tỏ vẻ khen ngợi.

….

Nguyên Long đế quốc.

Là một trong những quốc gia mạnh nhất lục địa, đây cũng là nơi Ngọc Kiếm các đặt tông môn của mình.

Nguyên Long đế quốc được thành lập vào năm trăm năm trước, thời điểm đó hoàng đế khai quốc chính là được các chủ Ngọc Kiếm các thời đó trợ giúp mới có thể bước lên hoàng vị.

Sau khi đế quốc được thành lập Ngọc Kiêm các trở thành trấn quốc phái của Nguyên Long.

Giờ đây, hơn năm trăm năm qua đi Ngọc Kiếm các vẫn như ngày nào, thậm chí còn quyền lực hơn năm trăm năm trước nhưng Nguyên Long đế quốc thì đã dần suy yếu.

Người ta thường nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Nguyên Long đế quốc tuy đã suy yếu những cũng không phải các nước khác co thể chọc vào.

Hiện nay Nguyên Long đế quốc đang được cai trị bởi Hồng Phúc hoàng đế.

Hồng Phúc hoàng đế tên thật là Long Phúc Thiên, năm nay đã hai mươi tuổi là cái tuổi phù hợp để thi triển quyền cước.

Đáng tiếc vị hoàng đế này của Nguyên Long đế quốc lại không hề hồng phúc như cái tên của hắn.

Một tên vo dụng chính hiệu ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, nếu không phải có mẫu hậu của hắn thái hậu Tần thị thì có lẽ bây giờ Nguyên Long đế quốc đã sụp đổ.

Long Phúc Thiên có lẽ cũng nhận ra điều này, hắn thậm chỉ đã chỉ định Tần thị giám quốc còn hắn thì tận tình hưởng lạc.



Ninh vương phủ là vương khác họ duy nhất của Nguyên Long đế quốc, năm xưa lão Ninh vương đã dùng thân mình đỡ cho tiên hoàng một mũi tên mà chết.

Tiên hoàng vì cảm ơn đức đã phong hắn làm Ninh vương và con trai hắn kế thừa tước vị này.

Ninh vương phủ giờ đây đã truyền tới đời thứ hai là một trong những nhà quyền lực nhất Nguyên Long đế quốc.

Đáng tiếc quyền lực này lại không đến từ bản thân Ninh vương mà lại đến từ vợ của hắn Ninh vương phi.

Ninh vương phi tên thật là Tần Nguyệt, nàng chính là muội muội ruột của thái hậu.

Với cái thân phận này không khó hiểu khi Ninh vương phi là người rất có ảnh hưởng.

Nhưng nàng cũng không phải là loại nữ nhân chỉ biết dựa hơi người nhà, trong những năm qua nàng đã nâng đỡ không ít quan lại trong triều vì thế dù không vào triều làm quan ảnh hưởng của nàng với triều đình là rất lớn.

Đáng tiếc ông trời không thiên vị ai bao giờ, một người phụ nữ tài giỏi như nàng lại lấy phải một lão chồng thư sinh vô dụng suốt ngày chỉ biết làm thơ ngắm cảnh.

Hôm nay Ninh vương phi lại tới Lôi Âm tự dâng hương.

Ninh vương phi là người tin phật, vì thế mỗi tháng nàng lại tới Lôi Âm tự dâng hương một lần.

Nghe nói phật ở Lôi Âm tự rất linh, nếu ngươi thành kính phật có thể nghe thấy ước nguyện của ngươi.

Lúc này Ninh vương phi cùng con dâu của nàng Hoa thị đang thành kính quỳ trước tượng phật tổ.

Các nàng đều rất thành kính cầu nguyện nhưng những người phía sau thì lại không được như vậy.

Vì sao ư? Bởi vì mỗi khi hai nàng dập đầu cặp mông tròn trịa, to lớn đầy co giãn của hai nàng đều sẽ kiều cao lên dính sát với quần áo khiến người phía sau có thể thấy rõ ràng cho dù quần áo trên người cả hai cũng không hề mỏng.

Lúc hai người đứng lên người ta không thể không cảm khái.

Một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, liễu mi như yên, mâu hàm thu thủy, phong thái than nhã tỏa ra bốn phương, người nàng khoác một bộ quần áo màu xanh da trời khiến nàng toát lên vẻ thanh nhã thoát tục những người xung quanh nàng đều có cảm giác an tĩnh.

Bên người nàng lúc này là một mỹ phụ quyến rũ động lòng người, phong tình vạn chủng, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều phát ra sức quyến rũ. Bộ quần áo màu tím trên người nàng tuy khá dày nhưng phía đùi phải đã bị xé rách một chút nếu nàng di chuyển thì đôi chân trắng nõn đang bị che đi khó mà có thể tiếp tục ẩn dấu được nữa.

“Thí chủ xin dừng bước.”

Ninh vương phi sau khi dâng hương xong đang muốn rời đi thì bị một lời nói kéo lại.

Người lên tiếng là chủ trì của Lôi Âm tự, Không Minh đại sư.

“Không biết đại sư có gì chỉ bảo?”

Ninh vương phi chắp tay đáp lễ.

Không Minh đại sư là nhà sư nổi tiếp khắp đại lục, kiến giải về phật pháp của hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của phật pháp.

Nghe nói năm xưa hắn đã độ hóa một tên sát thủ giết người nổi tiếng quy y của phật chỉ bằng một câu nói.

Nhưng từ trước tới nay khi nàng tới Lôi Âm tự không minh đại sư đều không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi ở trước tượng phật đọc kinh.

Ninh vương phi không khỏi tò mò muốn biết vị đại sư này sẽ nói gì.

“Ta thấy ấn đường của thí chủ đã bị mây đen che khuất, có thể hôm nay thí chủ sẽ gặp đại nạn phải vạn phần cẩn thận, vạn phần cẩn thận.”

Lời nói của Không Minh đại sư khiến Ninh vương phi và cả con dâu nàng đều giật mình.

Nàng không nhịn được hỏi tiếp.

“Đại sư, không biết nạn này là gì? Có thể hóa giải được không?”

Ninh vương phi là người tin phật, lời nói xuất phất từ chủ trì của Lôi Âm tự khiến nàng không thể không quan tâm.

Không Minh đại sư quan sát một lúc rồi chậm rãi lắc đầu nói.

“Khó mà hóa giải. Bất quá bần tăng nhìn thấy một tia sáng nhỏ trong đám mây kia, hẳn lúc nguy cấp thí chủ có thể gặp quý nhân hóa giải kiếp nạn. Nhưng có thể được quý nhân giúp đỡ hay không có lẽ phụ thuộc vào thí chủ.”

Lời nói của Không Minh đại sư khiến Ninh vương phi càng lo lắng, nàng bái tạ ông ta rồi rời đi.

“Phu nhân có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy sắc mặt chủ nhân không tốt, thiếp thân thị vệ của Ninh vương phi tò mò hỏi.

“Không có gì, hôm nay ngươi cận thận một chút là được.”

Tuy tin phật nhưng Ninh vương phi cũng không tin tưởng hoàn toàn Không Minh đại sư, nàng chỉ nhắc thị vệ chú ý một chút là được.

Nhìn bóng lưng Ninh vương phi và con dâu đi xa, không minh đại sư niệm một tiếng “a di đà phật” rồi rời bước khỏi phật đường.

Không Minh đại sư đi tới hậu viện của Lôi Âm tự dừng lại ở một tòa viện vắng lặng.

Lão nhìn tòa viện một lúc rồi cởi áo cà sa trên người ra quỳ xuống bò vào bên trong.

Trong viện lúc này ngồi một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt lạnh lùng mang trên mình khí chất băng lãnh như một nữ vương.

Không phải Tuyết Mai tiên tử thì là ai.

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ lúc này là bộ quần áo nàng mặc trên người.

Một bộ quần áo màu đen trơn bóng bó sát vào người khiến đôi bầu vú to tròn, vòng eo con kiến cùng cặp mông đầy đặn đầy co giãn lộ ra toàn bộ.

Một cơ thể làm điên đảo chúng sinh chỉ được bao bọc bởi một bộ đồ màu đen bó sát tới cổ.

Giữa cổ nàng là nơi giao nhau giữa làn da trắng nõn và màu đen huyền bí của bộ đồ tạo cho người ta một cảm xúc ức chế khó chịu chỉ muốn lột cái lớp da màu đen đó ra để tận tình ngắm nhìn.

Nhìn trước người nàng thú tính của bất cứ tên đàn ông nào cũng có thể nỏi lên thú tính dù đó là một chân quân tử đi chăng nữa.

Đôi bầu vú to tròn chỉ được bọc bởi một lớp vải màu đen bó sát khiến chúng có thể khoe hết toàn bộ kích thước của mình, phía trước đôi bầu vú đó hai đầu ti hiện lên rõ ràng trên bộ quần áo, bên dưới hai đầu ti còn có thứ gì đó giống như một vòng tròn nhỏ mà hai đầu của vòng tròn đó như đâm vào hai đầu ti của nàng.

Đây chính là nhũ hoàn, thứ trang sức mà bất kỳ con chó cái nào cũng phải đeo.

Nhưng càng kinh khủng hơn đó là dưới háng nàng lúc này nổi lên một thứ gì đó hình tròn nhìn như phần đầu của nó đang đâm vào lồn nàng.

Không sai đây chính là dương vật giả đang nút chặt lỗ lồn Tuyết Mai, không chỉ vậy ngay bên dưới háng còn có một cái khóa kéo kéo dài từ phần mu tới sâu phần xương cụt phía sau.

Chỉ cần kéo nó ra thôi, hai lỗ huyệt mà bất cứ tên đàn ông nào trên thế gian này cũng mong muốn sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc chỉ có một kẻ duy nhất mới có thẩm quyền với cái khóa kéo này.

Nhìn Không Minh đại sư bò như con chó tới trước mặt, Tuyết Mai tiên tử lên tiếng hỏi.

“Thế nào rồi?”

Không Minh đại sư chỉ dám nhìn Tuyết Mai tiên tử một cái rồi cúi đầu xuống nói.

“Bẩm nữ vương bệ hạ chó đực, chó đực đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Lão nói xong thì đưa mắt nhìn Tuyết Mai như đang cầu xin phần thưởng.

“Tốt lắm.”

Nàng khen ngợi một tiếng rồi đưa đội chân đang dẫm trên giày cao gót màu đen hơn 12cm ra.

Như một con chó vui mừng vì thức ăn, Không Minh đại sư đưa hai tay tới nâng bàn chân của nàng lên một cách cận thận như lão đang nâng bảo vật của thế gian vậy.

Miệng lão đưa tới điên cuồng liếm mút mũi giày cao gót.

“bốp”

Tuyết Mai đá vào mặt Không Minh đại sư một cái khiến hắn ngã sang một bên, nàng lạnh lùng nói.

“Ngươi dám chạm vào da ta.”

Đối với Tuyết Mai, Không Minh đại sư chỉ được phép chăm sóc cho giày của nàng, lão mà cũng xứng chạm vào làn da của nàng như vậy sao này khi chủ nhân chạm vào nơi đó bàn tay chủ nhân sẽ bị vấy bẩn.

Điều đó làm nàng nổi giận.

“Nữ Hoàng bệ hạ tha lỗi, chó đực…chó đực không thể kiềm chế được, xin bệ hạ tha lỗi.”

Không Minh đại sư điên cuồng dập đầu xin tha lỗi.

Tuyết Mai tiên tử “hừ” một tiếng tỏ vẻ tức giận, nàng cởi giày của mình ra ném về phía Không Minh đại sư.

Như nhận được bảo vật Không Minh đại sư cẩn thận nhặt lên bắt đầu dùng miệng chăm sóc.

Nhìn Không Minh đại sư như vậy Tuyết Mai khịt mũi khinh thường.

Đám đàn ông này nhìn như lũ chó đói vậy chỉ cần nàng nói vài câu chúng sẽ điên cuồng lấy lòng nàng.

Không như chủ nhân của nàng.

Ôi nghĩ đến chủ nhân lồn nàng lại bắt đầu chảy nước rồi, cho dù trong tử cung bây giờ đang chứa đầy tinh dịch chủ nhân.

Cái lồn hư hỏng này thật là…!

Tuyết Mai vừa nghĩ hơi thở của nàng cũng năng hơn đôi chút, nàng đưa tay xuống chỉnh lại dương vật giả đang án ngữ bên trong.