Chương 9: Thích khách.

Trên đường trở về Ninh vương phi không thôi suy nghĩ về lời cảnh báo của Không Minh đại sư, khuôn mặt nàng mang theo lo lắng nhìn ra ngoài cửa xe.

Bên ngoài xe ngựa là một khu rừng thưa, đây là đoạn đường vắng người nhất trên đường về kinh thành.

“Ngài không cần phải lo lắng như vậy mẫu thân, chỉ là một lời nói thôi.”

Thấy sự lo lắng hiện trên mặt mẹ chồng Hoa thị không nhị được mà trấn an.

Ninh vương phi chỉ cười mỉm nhìn con dâu không trả lời, hiển nhiên sự lo lắng của nàng không hề giảm đi.

Đột nhiên một có tiếng ngựa chạy tới khiến tim Ninh vương phi lệch đi một nhịp.

Nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Là một đoàn người ngựa mười người, tất cả đều là đàn ông tất cả đều rất cường tráng hẳn bọn họ đều là những người tập võ.

Đoàn người ngựa chỉ chạy qua mà không dừng lại, tên cầm đầu cũng chỉ nhìn qua xe ngựa một lần rồi ngoảnh đi.

Nhìn đoàn người ngựa đi xa Ninh vương phi không nhịn được thở ra một hơi.

Hoa thị ngồi cạnh thấy vậy cũng chỉ có thể trấn an.

“Mẫu thân không cần lo lắng như vậy, Không Minh đại sư cũng không phải toàn năng có thể ngài ấy đã nhìn nhầm. hơn nữa nơi này ngay cạnh kinh thành, kẻ nào dám động chân tay ở đây chứ.”

“Có lẽ là vậy!”

Ninh vương phi cũng an tâm hơn, nàng cười trả lời.

Đoàn tùy tùng của Ninh vương phủ vẫn tiếp tục lên đường.

“Vương phi yên tâm là ngài quá lo lắng rồi.”

Mắt thấy sắp ra khỏi khu rừng một hộ vệ ở bên quay sang nói chuyện với đồng bạn bên cạnh.

“Ha ha đúng…”

“Bụp”

Người đồng bạn chưa kịp trả lời xong thì một tiếng kim loại đâm vào da thịt phát lên.

Người đồng bạn ngã xuống tại chỗ, trên cỏ hắn còn cắm một mũi tên.

“Có thích khách, có thích khách.”

Tiếng hét của thị vệ bên ngoài khiến tim Ninh vương phi và Hoa thị nhảy dựng lên, hai nàng nhìn nhau.

Vậy mà thành sự thật rồi!

Chỉ thấy lúc này một đoàn người ngựa từ phía trước lao thẳng tới đoàn xe của Ninh vương phủ.

Không phải những kẻ lúc nãy thì là ai.

“Phía trước bị chặn rồi quay xe lại, quay xe lại.”

Tiếng thị vệ hét lớn vang vào bên trong xe ngựa khiến hai nữ nhân hoảng hốt.

Lúc này những kẻ cưỡi ngựa kia đã chạm mặt với các hộ vệ, tiếng đạo kiếm chém giết, tiếng hét thảm của người truyền vào tai hai nàng.

Nhưng rất nhanh Ninh vương phi đã bình tĩnh lại, tố chất của một người đã lăn lộn trong triều đình nhiều năm khiến đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động.

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ xe ngựa đã bị nghiêng sang một bên, hóa ra một bên bánh xe đã bị chém đứt bởi thanh kiếm từ đâu bay tới khiến nó bị lật.

Hai nàng không có điểm tựa nên bị quăng quật lên trong xe, rất may các nàng không xảy ra chuyện gì, chỉ hơi chật vật bò ra khỏi xe.

“Vương phi, thiếu phu nhân hai người phải đi ngay chúng thần đang bị áp đảo.”

Người thiếp thân thị vệ vừa chém chết một tên thích khách thì chạy tới.

Hắn ra hiệu cho hai người chạy theo hắn rồi dẫn đầu chạy vào rừng.

Hiển nhiên lúc này đi trên đường lớn là không không ngoan, ai mà biết được kẻ địch có mai phục phía sau hay không.

Hai nàng không do dự chạy theo thị vệ, cho dù Ninh vương phi đi nữa thì đây cũng là lần đầu nàng gặp hoàn cảnh này, nàng không biết phải làm gì chỉ đành phó mặc cho người thị vệ.

Tuy nhiên bộ quần áo hai nàng mặc trên người nhìn thì đẹp nhưng để chạy, đặc biệt là chạy trong rừng thì càng vướng víu.

May mắn cả hai nàng có luyện tập công phu, tuy chỉ là công phu trú nhan nhưng cũng giúp ích cho thể lực của hai người.

Nhưng cả ba người không chạy được bao xa thì một mũi tên lại bay tới, lần này người thị vệ đã có thể đỡ được mũi tên.

Từ trong rừng sáu tên trán hán đuổi tới bao vậy cả ba vào trong.

Người thị vệ thấy vậy liền tiến tới đứng che trước mặt hai nàng.

“Các vị hảo hán, chúng ta chỉ là những phụ nhân chân yếu tay mềm, trên người cũng không có bao nhiêu bảo vật, chi bằng các vị thả chúng ta đi chúng ta sẽ hậu tạ.”

Ninh vương phi thấy mình đã vào đường cùng bèn bám vào cọng dây cuối cùng, đàm phán với lũ thích khách.

Nhưng lũ thích khách lại cười lớn như được mùa, tên cầm đầu nhìn hai người cười dâm nói.

“Nếu chúng ta muốn hai vị phu nhân đây bồi chúng ta một đêm thì thế nào, đến lúc đó anh, em chúng ta chắc chắn sẽ phục vụ hai vị phu nhân hết mình khiến hai vị sẽ không muốn về nữa.”

Đám thích khách phía sau nghe têm cầm đầu nói cũng cười lớn hướng ánh mắt dâm đãng về phía hai người không cố kỵ đánh giá cơ thể hai nàng.

“Hỗn láo, ta là Ninh vương phi, nếu các ngươi dám đụng tới ta triều đinh sẽ không tha cho ngươi.”

Thấy không còn đường lui Ninh vương phi lấy thân phận ra dọa nạt.

Nhưng lũ thích khách lại không có gì là sợ hại, tên cầm đầu không hề dời mắt khỏi nàng nói.

“Như vậy thì càng không thể thả hai vị phu nhân đi rồi, biết đâu hai người trở về sẽ điều quân đi truy bắt chúng ta, lúc đấy chúng ta mất cả chì lẫn chài.”

“Chỉ cần vị đại nhân đây thả chúng ta đi, ta cam đoan với ngài sẽ không truy bắt các vị.”

Ninh vương phi thấy vẫn còn cơ hội tiếp tục níu kéo, tuy nhiên câu nói tiếp theo của tên thủ lĩnh khiến tim nàng như vào hầm băng.

“Ấy! Vương phi không cần phải như vậy, sau này hai vị ngoan ngoãn đi theo anh em chúng ta làm hai đầu chó mẹ, ta đảm bảo hai vị sẽ rất sung sướng.”

“Hỗn xược.”

Người thị vệ thấy chủ nhân mình bị xúc phạm như vậy không nhịn được nữa lao lên tấn công tên cầm đầu.

Nhưng mọi thứ lại không như ý tên thị vệ, hắn nhanh chóng những tên thích khách khác vây công chỉ có thể chống đỡ một lúc rồi bỏ mình.

Giờ đây chỉ còn hai nữ tử đang bị vây quanh bởi sáu nam tử giữa rừng hoang vắng.

Tên cầm đầu tiến về phía hai nàng, nhưng hắn không trực tiếp cưỡng chế hai nàng mà ném bột phấn kì lạ vào cả hai khiến hai người ho khan liên tục.

“Ngươi! Ngươi làm gì chúng ta.”

Ninh vương phi hoảng sợ hỏi, nàng không tin tên cầm đầu sẽ làm những thứ vô ích.

Quả nhiên như nàng dự đoán tên cầm đầu cười lớn trả lời.

“Đây là một loại xuân dược, chỉ cần chờ một lát nữa thôi vương phi sẽ phải quỳ xuống cầu để được hầu hạ anh, em chúng ta nha. Vương phi nhìn mà xem rừng xanh nước biếc gió mát thổi nhẹ không phải thích hợp cho một cuộc truy hoàn giữa thiên nhiên xinh đẹp này sao.”

“Ngươi, vô sỉ.”

Hoa thị im lặng rất lâu cuối cùng không nhịn được lên tiếng, nàng thật sự sẽ phải luôn hãm bởi lũ vô sĩ này ư.

“Hắc đa tạ thiếu phu nhân khen ngợi, nhưng lát nữa hai vị mỹ nhân đây sẽ biến thành hai đầu chó cái càng hạ tiện hơn nha.”

Tên cầm đầu còn cho đó là lời khen, cười lớn.

“Ồn ào quá, phá vỡ giấc ngủ trưa của ta.”

Một tiếng nói mang theo vẻ lười nhác vang lên khiến người mọi người giật mình, tên cầm đầu đưa ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.

“Ở đây, ở đây ta ở trên này.”

Từ phía trên một cành cây gần đó một thiếu niên anh tuấn nhảy xuống nhìn bọn họ.

“Vị đạo hữu này, chúng ta nơi này đang có việc không biết huynh đài có thể rời đi.”

Tên cầm đầu rất cẩn thận với thiếu niên vừa xuất hiện, hắn dù gì cũng được xem là cao thủ nhưng thủy chung không thể nhìn thấu người này, nếu có thể không cần dùng vũ lực là tốt nhất.

“Đi thì có thể nhưng các ngươi phá rối giấc ngủ của ta thì tính như thế nào.”

Người thiếu niên lười nhác nhìn lũ thích khách, đôi mắt hắn còn không quên đảo qua hai nữ nhân đang sợ hãi đứng gần đó.

“Không biết đạo hữu định làm thế nào.”

“Đại hiệp cứu chúng ta. Ta là Ninh vương phi chỉ cần đại hiệp ra tay cứu giúp chúng ta nhất định sẽ cảm tạ.”

Ninh vương phi mặt đỏ lên tiếng, hơi thở nàng bắt đầu nặng nề, phía bên dưới lỗ lồn cũng dần cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng thiếu niên không có vẻ gì là để ý đến Ninh vương phi, hẳn làm bộ sờ bụng một chút rồi lục tìm trên người.

“Chết thật, ta hết mất tiền rồi, tối nay sợ là phải nhịn đói mất.”

Người chỉ huy thấy thế hiểu ý, cười ha hả ném một túi tiền về phía thiếu niên.

Thiếu niên nhận túi tiền ước lượng một chút, cười ha hả quay đầu rời đi, hắn còn không quên cảm ta tên cầm đầu.

“Đại hiệp chỉ cần ngài có thể giúp chúng ta, ta có thể cho ngươi một vạn lạng bạc.”

Ninh vương phi nhớ tới những gì Không Minh đại sư nói, nàng có thể được quý nhân phù trợ nhưng quý nhân có giúp nàng hay không thì phải xem nàng rồi.

Quả nhiên thiếu niên đã dừng chân, hắn hứng thú nhìn về phía hai nàng làm vẻ suy tư nói.

“Ninh vương phủ các ngươi không phải rất giàu sao, một vạn lạng đổi lại mạng của vương phi có phải keo kiệt quá không.”

Ninh vương phi vui mừng, tuy thiếu niên này chưa đồng ý với điều kiện của nàng nhưng hắn vẫn để lại chỗ thương lượng.

“Đạo hữu, ngươi đã nhận tiền của chúng ta rồi còn muốn nói chuyện với những nữ nhân này.”

Sắc mặt tên cầm đầu tối sầm lại, hắn trầm giọng đe dọa.

Nhưng thanh niên không hề sợ sệt cười nói.

“Ta vẫn còn chưa nói đồng ý nha, như vậy giao dịch chúng ta vẫn chưa được tính.”

“Ngươi!”

Người cầm đầu tức giận.

“Chỉ cần đại hiệp cứu chúng ta, giá bao nhiêu cũng có thể thương lượng.”

Ninh vương phi chớp thời cơ tiếp tục lên tiếng.

“Làm sao ta có thể tin ngươi, bây giờ ngươi không có gì trên người, còn những vị này đã đưa ta tiền.”

Ninh vương phi nguyền rủa người thanh niên này, nhưng nàng vẫn cười nhìn hắn, lấy ra một tấm lệnh bài ném về phía thanh niên, trên lệnh vài còn khác một chữ Ninh.

“Đây là lệnh bài của ta, chỉ cần đạo hữu có lệnh bài này tùy thời đều có thể lấy tới tìm ta.”

Lệnh bài của Ninh vương phi là một trong những lệnh bài quyền lực nhất Nguyên Long đế quốc.

Không nói đâu xa chỉ riêng những quan lại được nàng nâng đỡ cũng là một thế lực lớn.

“Nhìn lệnh bài này cũng không bình thường, hẳn rất đắt giá. Được bản đại hiệp sẽ giúp vương phi.”

Ngay khi thiếu niên vừa nói xong một thanh kiếm đã từ phía sau chém tới hắn.

Không biết từ khi nào một tên thích khách đã lẩn ra sau thiếu niên, thấy thiếu niên đồng ý giao dịch hắn không do dự mà chém về phía thiếu niên.

“Đại hiệp cẩn thận.”

Ninh vương phi thấy thế hoảng sợ hét lên.

Nhưng thiếu niên lại không có vẻ gì lo lắng hắn lắc nhẹ thân mình né qua thanh kiếm đang chém tới, hắn lấy tay làm kiếm chém thẳng về phía cổ tên thích khách.

Tên thích khách không kịp thu kiếm về hoảng sợ nhìn cánh tay đang chém tới.

Đầu lâu hắn bị chém bay khỏi cổ, từ bên trong máu phun ra thấm ướt cả người thiếu niên.

“Đông loạt lên, giết hắn.”

Thấy đồng bạn chết thảm tên cầm đầu hét lên ra lệnh cho đám thuộc hạ.

Những tên còn lại không nhiều lời cầm vũ khí lao về phía thiếu niên.

Nhưng thiếu niên không có vẻ gì là bối rối, hắn vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi nghênh đón đám thích khác.

Hai tên trong số chúng đâm thẳng về phía thiếu niên, hai tên còn lại vòng qua hai bên tiến hành ba mặt giáp công.

Thiếu niên không hề hoảng loạn, hắn lùi nhích một bước ra bên phải nghênh đón tên thích khách đang đánh tới, hiển nhiên hắn sẽ không để lũ thích khách đạt được mục đích vây công.

Chỉ thấy bàn tay vẫn đang dính máu của thiếu niên như kiếm xẹt qua chém về phía tên thích khách bên phải.

Nhận thấy nguy hiểm tên thích khách không do dự mà lùi lại. Tuy nhiên thiếu niên lại không buông tha mà tiếp tục chém về phía hắn, khiến tên thích khách hoảng sợ đem kiếm ra đỡ.

Nhưng không hiểu sao cánh tay của thiếu niên đi theo một quỹ đạo quỷ di né qua thanh kiếm chém vào ngực tên thích khách khiến hắn hét lên đau đớn.

Thiếu niên chưa kịp vui mừng thì ba thanh kiếm đã chém tới hắn, một thanh chém vào cổ, một thanh chém vào eo, một thanh chém vào chân.

Hiển nhiên những kẻ này không có ý định để thiếu niên sống.

Nhưng khinh công của thiếu niên đã thuộc hàng thượng đẳng, hắn dẫm chân một cái bay người ra phía sau khéo léo tránh đi ba thanh kiếm vây công, hắn thậm chí còn thuận tay chém vào cánh tay cầm kiếm của tên thích khách khác khiến hắn rên lên một tiếng kiếm trong tay rơi ra.

Hai tên còn lại nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ, bọn chúng hiểu rằng đã đá phải thiết bản bèn quay người bỏ chạy.

Thiếu niên không đuổi theo hai tên đó mà đưa mắt nhìn về tên cầm đầu đang hoàng sợ bắt hai nữ nhân làm con tin kia.

Lúc này khuôn mặt của Ninh vương phi và Hoa thị đều đã đỏ ửng lên, hơi thở trở nên nặng nhọc, hiển nhiên cả hai đã phát tình, nước trong lồn hai nàng đã chảy ra thấm ướt bộ quần áo.

“Không được tới đây nếu không ta giết hai nàng.”

Tên cầm đầu hoảng sợ lên tiếng đe dọa.

Nhưng có vẻ nó không có bao nhiêu tác dụng với thiếu niên, hắn nhẹ nhàng tiến từng bước tới gần, còn tên cầm đầu thì hoảng sợ lùi lại.

“Ngươi a! nếu bây giờ thả hai nàng đi ta sẽ tha cho ngươi một mạng đấy.”

“Làm sao ta tin được ngươi, nếu ta thả các nàng ngươi không tha cho ta thì sao?”

Hiển nhiên tên cầm đầu không hoàn toàn tin tưởng thiếu niên.

Thiếu niên bình thản làm ra biểu cảm bất đắc dĩ nói.

“Ta cũng không có cách nào a. Nếu ngươi giết các nàng ngươi cũng phải chết chi bằng đánh cược một lần để có thể sống.”

Tên cầm đầu thấy cũng có lý, hắn đột nhiên buông hai nàng ra đẩy về phía thiếu niên.

Thấy cả hai loạng choạng sắp ngã thiếu niên chạy tới ôm hai người vào lòng.

Một cơ thể đầy cường tráng mang theo cảm giác ấm áp bao bọc hai nàng, hơi thở dương cương của giống đực mạnh mẽ tràn vào hai lỗ mũi như ngọc kia khiến tầm thần cả hai trở nên giao động, nhất là khi tình dục của cả hai đã bị xuất dược kích phát.

Thiếu niên bắt được hai nàng, đôi tay của hắn không biết vô tình hay cố ý đặt lên hai bầu vú tròn trịa kích thước khác nhau kia nhẹ nhàng xoa bóp, cặc hắn cũng không rảnh rỗi mà còn cố ý đội lên cặp mông tròn trịa của Ninh vương phi mà hích một cái khiến nó ngập vào trong ke của cặp mông.

Cho dù cách tới mấy lớp vải Ninh vương phi vẫn có thể cảm nhận được con cặc to lớn đang đội lên mông mình, nàng “a” một tiếng yêu kiều không giống hoảng sợ mà giống tiếng rên rỉ hơn, đặc biệt là khi xuân dược đang dần lấn át lý trí nàng.

Nàng hoảng sợ! Tại sao lại lớn như vậy, so với nó chồng nàng không khác nào đứa trẻ so với người lớn, nếu nó cắm vào thì không biết cảm giác sẽ như thế nào.

Thiếu niên chi đẩy một chút để Ninh vương phi có thể cảm nhận được độ lớn của hắn rồi rút ra ngay.

Chỉ vừa mới cảm nhận được con cặc nóng bỏng tràn ngập trong mông thì một cảm giác hư không lại truyền đến khiến nàng có chút thất lạc, nhưng nàng không thể nói ra được cho dù xuân dược đã bắt đầu lấn át nàng.

Tên cầm đầu điên cuồng chạy, hắn phải chạy để giữ cái mạng này, hắn phải chạy để được sống.

Nhưng không biết từ khi nào một cánh tay đã xuyên qua ngực hắn, hắn hoảng sợ quay lại thì thấy thiếu niên đang ở ngay sau, cánh tay thiếu niên dơ ra ngập trong ngực tên cầm đầu, máu từ bên trong chảy ra thấm ướt cả bàn tay thiếu niên.

“Ngươi…ngươi.”

Tên cầm đầu không biết phải nói gì hắn điên cuồng chỉ tay về phía thiếu niên, nhưng thiếu niên không qua tâm, cánh tay khác của thiếu niên bắt lấy tay tên cầm đầu làm động tác vung.

Từ bên trong xuân dược dạng bột bay vào mặt thiếu niên khiến hắn không kịp tránh né lui về phía sau ho sặc sụa.

Nhìn thiếu niên hành động như vậy, tên cầm đầu trợn mắt một cái rồi lăn ra chết.

Thiếu niên không nhin hắn nhiều trở lại chỗ hai nữ nhân sắc mặt đang đỏ tới mang tai, hơi thở dồn dập làm bộ vô tội hỏi.

“Hai vị có biết thứ bột mà tên đó ném ra là gì không?”

Hai nàng khó khăn nhìn nhau, làm sao các nàng không biết chứ, chỉ là các nàng không dám nói ra mà thôi.

_____

Cảm ơn bạn tnlccccc đã donate :)))