Tình Yêu Tội Lỗi (Kinh Dị)

7/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi là Nhi, một cô sinh viên khoa y đang học ở Hà Nội. Về tính cách thì tôi là một cô gái rụt rè, nhút nhát, có lẽ vì lý do đó mà tôi vẫn lẻ bóng dù bề ngoài cũng không đến nỗi nào.
Xem Thêm

Lóc tóc ... lóc tóc( tiếng nước chảy).

-: Hihihihi, anh yêu ơi, để em chăm sóc anh nhé.

Cót két ... cót két.

-: Ư ... ư ...

-: Sao vậy anh yêu, anh thấy vui lắm à, thiên thần của em.

Cót két ... cót két.

Anh ấy rên thêm một chút rồi ngất lịm.

-: Anh thật đẹp, cả khi ngủ em cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp của anh.

Cót két ... cót két.

Cót két ... cót két.



Tôi là Nhi, một cô sinh viên khoa y đang học ở Hà Nội. Về tính cách thì tôi là một cô gái rụt rè, nhút nhát, có lẽ vì lý do đó mà tôi vẫn lẻ bóng dù bề ngoài cũng không đến nỗi nào.

-Dung: Ê mày.

Đang ngồi bơ vơ thì Dung, bạn thân của tôi gọi.

-Dung: Tối nay trường có văn nghệ, bà có đi không?

-Tôi: Đi làm gì, chán lắm.

-Dung: Đi đi, hôm nay có mấy anh khoá trên nhảy dance hay lắm, sẵn kiếm gấu cho bà luôn.

Tôi cười trừ cố lái qua chuyện khác.

-Tôi: Thôi đi, à mà ngày mai chuẩn bị phẫu thuật thế nào rồi.

Dung nhíu mày lại rồi đập nhẹ lên bàn một cái.

-Dung: Đi không?

Biết chẳng thay đổi được quyết định của nó, tôi đành đồng ý miễn cưỡng.

-Tôi: Ừ thì đi.

Tối hôm đó tôi đi dự văn nghệ với bộ đồng phục quen thuộc, so với mọi người tôi trông giống như một con hai lúa, đặc biệt là với cô bạn xinh đẹp của mình.

-Dung: Anh ấy kìa, woaaaa.

-Tôi: Ai chứ?

-Dung: Anh cao cao ở giữa đó, anh ý là Duy hot boy của trường đó, bộ bà không biết à.

Với một đứa hai lúa như tôi thì không biết là điều đương nhiên.

Tôi ngước lên nhìn rồi để ý từng chuyện động của anh ấy, đúng là anh ấy đẹp thật, cơ thể vạm vỡ với khuôn mặt thanh tú, thế bảo sao bọn con gái không chết mê chết mệt.

Màn biểu diễn kết thúc với tiếng hét ngập trời của bọn con gái ở dưới.

Buổi diễn hôm đó còn nhiều tiết mục nữa nhưng kì lạ thay, cả tối hôm đó tôi toàn nghĩ về anh ấy, nghĩ về nụ cười, từng bước nhảy hút hồn của anh ấy.

-: Này cô em.

Tôi đang rảo bước ra về thì có hai thanh niên từ đâu ra chặn xe tôi lại.

-: Này cô em xin đẹp, muốn đi chơi với bọn anh không?

-Tôi: Các anh là ai, tôi đâu có quen các anh.

-: Trước lạ sau quen mà em, em xinh thế này mà lại lẻ bóng thế này, hay là ...

Một người đàn ông tiến tới vuốt lên má tôi một cái.

-Tôi: Các anh làm cái quái gì vậy, tránh ra cho tôi đi.

Tôi cố lách xe qua một bên nhưng hai thanh niên ấy vẫn cứ chặn trước như muốn trêu ngươi tôi vậy.

-: Sao nóng thế em, đi với bọn anh đi, bọn anh sẽ làm cho em hạnh phúc mà.

-Tôi: Không, cút đi.

Tôi lui lại thì một đứa lao đến định kéo tôi đi nhưng ngay lúc đó, một cánh tay của ai đó đã chặn hành động của hắn lại.

-: Mày là thằng nào.

-Duy: Người qua đường.

-: Cút, không phải chuyện của mày.

-Duy: Tao đéo cút, bọn mày làm gì được tao.

-: Thế thì no đòn con ạ.

Hai thanh niên ấy lao vào đánh Duy nhưng nhanh như cắt, Duy vật hai thanh niên ấy xuống rồi đánh cho hai tên đó một trận te tua. Biết không đánh lại, bọn chúng vội lên xe bỏ chạy.

-Duy: Em có sao không?

-Tôi: Dạ ... dạ không anh.

-Duy: Vậy thì ổn rồi, sau này đêm hôm đừng có đi một mình như vậy nữa nhé.

-Tôi: Dạ ...

Mặt tôi bây giờ đỏ chót, có chết tôi cũng không tin được người bảo vệ tôi lúc này lại là anh ấy.

-Duy: Thôi muộn rồi, để anh đưa em về, chứ đi một mình như thế này nguy hiểm lắm.

Anh ấy nở một nụ cười tươi với tôi

-Tôi: Dạ.

Miệng tôi bây giờ ngoài từ "dạ" ra thì không load thêm được từ nào khác nữa.

Về đến nhà, tôi chạy ngay lên phòng chốt cửa lại, lấy tay véo lên má mình một cái.

-Tôi: Á, đau ... vậy nãy giờ mình không mơ.

Cả tối hôm đó tôi cứ ngồi như một con đần, đầu tôi bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của anh ấy, từ nụ cười ánh mắt đến vũ đạo cử chỉ đáng yêu của anh ấy cú vật qua vật lại trong đầu tôi.

-Tôi: Thế này là sao ta, đầu óc mình sao vậy trời.

Tôi cứ vật vã trên giường với cái đầu tương tư đến sáng. Tất nhiên, cái cảm giác ấy cứ đeo bám tôi cho đến buổi học sáng mai.

-Duy: Chào em.

Tôi đang ăn sáng ở căn tin thì có tiếng gọi, quay qua thì thấy anh ấy đang ngồi bên cạnh tôi.

-Duy: Trùng hợp nhỉ, lại gặp em ở đây.

-Tôi: Ơ anh ...

-Duy: Ủa không nhận ra anh à.

-Tôi: Dạ không ... anh mới bảo vệ em hôm qua mà.

-Duy: Ừ, mà em uống nước đi.

Anh ấy dù cho tôi một chai nước cam.

-Duy: Em nên uống nước cam thay cho cafe, uống nhiều cafe không tốt đâu.

-Tôi: Dạ.

-Duy: Thôi đến giờ rồi, anh vào lớp đây.

Anh ấy lại nở một nụ cười tươi chào tạm biệt khiến cho tôi chao đảo.

-Tôi: Anh ấy quan tâm đến mình, có lẽ nào, có lẽ nào.

Kể từ khoảnh khắc loạn nhịp đó, tôi như là một con người khác, tôi đã có lần đầu tiên trang điểm đi học, tôi chịu khó chăm sóc cơ thể mình hơn, đoan trang thục nữ khác hẳn trước đây. Sau bữa hôm đó, tôi còn gặp lại anh ấy mấy lần nữa, giống như là duyên vậy, chúng tôi thân thiết với nhau hơn, chia sẻ cho nhau sở thích của mình, khi đó tôi nhận ra mình đã có tình cảm thực sự với anh ấy, một tình cảm mà trước giờ tôi chưa từng cảm nhận được.

Reng ... reng ... reng.

-Tôi: Em chào anh.

-Duy: Nhi hả, chút tan học đi cafe với anh chút không?

-Tôi: Dạ vâng ạ.

-Duy: Nhớ nhé, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, em nhớ đến nhé.

-Tôi: Dạ vâng.

Vừa cúp máy xuống đầu tôi lại hiện ra một đống suy nghĩ vẩn vơ.

-Tôi: Có chuyện quan trọng gì vậy nhỉ, hay là ... hay là anh ấy muốn hẹn hò với mình.

Mặt tôi đỏ ửng lên.

-Tôi: Chắc không có đâu, làm sao anh ấy lại có ý đó với mình được.

Nói vậy thôi chứ thực tâm tôi rất mong muốn điều đó xảy ra, được người mình thích ngỏ lời với mình.

-Duy: Ủa sao em ra sớm vậy?

-Tôi: Dạ hôm nay thầy cho nghỉ sớm anh.

-Duy: Vậy à, vậy ta vào thôi.

Chúng tôi ghé vào quán cafe ven đường để nói chuyện.

-Tôi: Có chuyện gì gấp vậy anh.

-Duy: À thực ra ... thực ra thì ...

Tôi nín thở chờ đợi lời tỏ tình của anh ấy với tâm trạng hô cùng háo hức.

-Duy: Anh thực sự rất thích ... Dung em à ... anh thích cô ấy lâu rồi ... em giúp anh được không?

Khi tiếng "Dung" vừa thốt ra, tim tôi dường như đau thắt lại.

-Duy: Nhi, Nhi ơi.

-Tôi: Ơ ... dạ.

-Duy: Em có sao không, trông sắc mà em nhợt nhạt quá.

-Tôi: Không sao đâu anh.

-Duy: Vậy thì tốt quá, anh định sẽ làm một màn tỏ tình thật hoành tráng, em giúp anh nhé.

-Tôi: Dạ.

-Duy: Hay quá, được sự giúp đỡ của em chắc chắn anh sẽ thành công.

Anh ấy nở một nụ cười tươi với tôi, vẫn nụ cười ấy, nụ cười khiến cho tôi mê mẫn, khiến cho tôi say đắm bấy lâu nay lại khiến cho tôi đau đớn đến thế này, giờ tôi mới nhận ra suốt thời gian qua anh ấy làm quen với tôi chỉ là để tiếp cận với Dung, anh ấy có cảm tình gì với tôi đâu. Tất cả những gì tôi nghĩ về anh ấy đều do tôi tự mường tượng ra thôi.

Và rồi, cái kế hoạch ấy cũng thành công tốt đẹp, với sự giúp đỡ của ... tôi. Tiếng nhạc du dương, tiếng vỗ tay ngợp trời chúc phúc cho cặp đôi trẻ như những lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim đang rớm máu của tôi.

-Tôi: Không, không thể được, anh phải là của em, chỉ em mà thôi.



Đã một tuần trôi qua kể từ khi họ đến với nhau, nhìn họ hạnh phúc bên nhau khiến cho trái tim tôi vô cùng đau đớn.

-Tôi: Hai người đến sớm quá nhỉ.

-Duy: Được Nhi mời cơm mà, sao lại đến muộn được.

Dung dơ bịch gà ra trước mặ tôi khoe.

-Dung: Bọn tui góp vui nè.

-Tôi: Nhìn được đó.

Chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ rồi nhanh chóng nhập tiệc.

-Tôi: Xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút nhé.

Tôi từ từ bước xuống nhà sách một cây gậy thật to lên, nhanh như cắt, tôi vung gậy đập ngay vào cổ Duy khiến cho Duy gục xuống bàn. Quá bất ngờ, Dung chỉ kịp liếc ngang qua đã bị tôi vụt tiếp một gậy vào đầu, bất tỉnh nhân sự.

-Tôi: Hãy thưởng thức bữa cơm cuối cùng của bọn bay đi.

Thêm Bình Luận