Chương 10

Không lâu sau thì Tô Bảo Châu một thân y phục trang trọng cũng ra ngoài gặp khách nhân, đã lâu rồi hai phu thê không được gặp nhau cuối cùng cũng được gặp nhau, Long Đình Phong đang mang trên người y phục sang trọng, trên tay cầm cánh quạt, trên eo mang ngọc bội Lang Gia, tóc đang tết tế loa kế, trông vô cùng anh tuấn.

Theo sau Long Đình Phong là Tô Bảo Châu mặc một y phục trang trọng, trên đầu của nàng đang cắm cây trâm Hồng Bảo Điểm Thuý Kim, y phục là một màu xanh mạ vàng, bên ngoài là chiếc áo lông chồn trắng nõn nà, dưới chân đang mang hài tơ vàng, trên tay của nàng đang cầm một cây tử đàn khắc họa lư hương, sau khi đi vào đại sảnh, Doanh Doanh cúi đầu, hành lễ các vị thúc bá và trưởng bối, sau đó thì ngồi đàng hoàng ở phía dưới của Long Đình Phong, bày ra một tư thái thiên kim phú quý ở nhà cao cửa rộng vô cùng nhuần nhuyễn.

“Lão thái gia, cháu trai của ngài là một người bất phàm!Không tầm thương chút nào!”bên trong thính đường, tất cả mọi người lần lượt nịnh bợ, đối với những lời khích lệ của các trưởng bối, khóe miệng của Tô Bảo châu cười mỉm, cúi đầu đáp lễ từng người, quá nhiên là được nuôi dưỡng, gia giáo rất hoàn mỹ, để cho Long Phủ được một vẻ mặt vinh danh.

Long Uyên cùng với lão thái gia chứng kiến thì đối với nàng dâu này càng thêm hài lòng và coi trọng, nhưng mà cao hứng nhất vẫn là Lý Tố Trân, nhi tử mình cưới được một hiền thê tương xứng, quả nhiên là do ông trời đã tác hợp cho họ, nhưng mà nàng là một người phụ nữ, thuộc lòng nữ tắc, đang nghĩ cách để cho nhi tử mình cùng với những hồ ly tinh kia triền miên một chỗ, để cho họ cùng với nàng dâu thân thiết một chỗ, tranh thủ ba năm thì có được hai con! Năm năm thì có ba con!

“Tô Lão Thái Sư đến!”Thị vệ hét lớn, động tĩnh rất lớn, Long lão thái gia dẫn cả nhà đứng dậy đi được trước cửa phủ để chào đón, kiệu chậm rãi ngừng trước của phủ của Long gia, Lão thái gia cùng với gia quyến đang đứng ngay cửa phủ để chào đón, Long lão thái gia tiến đến nâng tay của lão thái sư, đích thân ông đỡ lão thái sư xuống kiệu, đã cho Lão thái sư đủ mặt mũi.

“Không dám không dám!”Tô Lão Thái sư vội vàng từ chối khéo léo, trên triều đình, tuy rằng so với Long gia lão thái sư thì hắn tôn quý hơn, nhưng mà nếu so về bối phận của hai bên, thì hắn lại thua đồng lứa của Long lão thái gia, lão thái sư có con hơi trễ, hơn bốn mươi tuổi rồi hắn mới có con, nên là trừ trong ra ngoài đều rất cưng chiều đứa con kia, để cho con hắn kiêu căng ngạo mạn, nhưng mà may mắn là có hai cháu gái không tệ, Lão thái sư cũng an ủi được phần nào.

“Ông thông gia, ta là một nhân sĩ không thể đỡ ông một chút sao!Chúng ta đang bị quan lại trong triều đình nhìn, ông là tam triều lão thái sư, nếu mà so sánh địa vị thì tôn quý hơn ta rồi, chẳng lẽ ta dùng một chút cấp bậc lễ nghĩa bái kiến ông thì không được sao!Nếu không để ta đỡ ông, thì như vậy quá bất kính rồi!”

“ha ha, tốt, tốt, tốt, tốt!”Hai lão đầu đỡ nhau vào phủ, Tô Lão Thái sư là một quan văn, sức khoẻ ông hơi kém một chút, nhưng mà hôm này vui vẻ nên là đi đường cũng nhẹ nhàng đi phần nào rồi.

“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.”Long Đình Phong cúi đầu xuống bái một cái”Hiền tế mau đứng lên!Hai ngày nay ngươi đã bận rộn rồi!”Tô Văn từ xa vội vàng đi đến đỡ Long Đình Phong lên, nhìn sắc mặt của Tô Văn hiển nhiên là rất vừa lòng vị hôn phu của nữ nhi mình rồi:”Mấy ngày trước có giao bài tập của ngươi cho Lưu Thượng Thư, hắn cũng rất là vừa lòng với học thức của người, năm sau sẽ được tiến cử làm quan, ngươi mau chuẩn bị sẵn sàng, cùng nhau thượng kinh diện thánh đi!”

“Tiểu tế tạ nhạc phụ đại nhân chỉ dẫn.”Long Đình Phong lại lần nữa quỳ gối xuống nhưng mà lúc này đây Tô Văn đã chuẩn bị, đợi mấy giây qua thì đỡ hắn lên, vỗ tay hắn nói:”Ngươi đi làm việc đi, ta và phụ thân ngươi nói chuyện!”

“Long huynh!”Tô Văn đi đến ra xa khỏi thính đường, Long Uyên đang ở ngay bậc thang, hai người cùng nhau cúi đầu có quy củ cấp bậc lễ nghi đàng hoàng, dù sao Long Uyên cũng là một thế gia, Tô Văn cũng là Thượng Thư ở một phủ, nếu như hắn giống như Long lão gia tử tự hạ mình xuống thì sẽ bị quan văn trên triều đình buộc tội mất thôi!Lão gia tử thì có thể cậy già lên mặt, còn hắn thì không được.

“Tô huynh!Đa tạ ngươi chiếu cố nhi tử của ta!Hắn xuất thân là người tập võ, nhĩ lực rất là thính, cách thật xa mà hắn vẫn nghe rõ nội dung của hai người đang nói chuyện.

“Hiền tế cũng là người nhà mà, chỉ một chút việc nhỏ thôi, không cần phải lưu tâm đâu.”Sau đó khách và chủ cùng nhau vui mừng, dắt tay nhau đi vào thính đường.

Trước cửa vào thính đường, Tô Bảo Châu đã chờ ở bên trong rồi, đầu tiên là quỳ lạy gia gia, sau đó là quỳ lạy phụ thân, cấp bậc lễ nghi đầy đủ, rồi nàng mới đến bên trong hậu đường gặp mẫu thân và tỷ tỷ, Long Ngạo Thiên thật là chán ghét những lễ giáo lễ nghi của phong kiến, nó rất là phiền phức và rườm rà, hắn rất muốn chạy nhưng mà cơ thể hắn nhỏ xíu, chạy không được, đang bị lão mụ tử ôm ở ngoài thính đường thì thấy khách nhân còn bên trong hậu viện thì thấy bà ngoại cùng dì.

Tô mẫu là một người thiếu phụ đã tuổi trung niên, tầm ba mươi tuổi, tuy rằng đã bảo dưỡng kỹ càng nhưng mà sắc mặt vẫn lộ ra một ít mỏi mệt, lộ ra vẻ mặt vì gia đình mà làm lụng rất vất vả, nặng nhọc, còn Tô Lam di nương thì đang ở độ tuổi hoa nở, Tiểu Long Nhi ở trong lòng của di nương, ăn đậu hũ của nàng.

Tô mẫu và Tô Lam đều cho rằng hắn chỉ là đứa nhỏ nên không ngại, nhưng mà chỉ có Tô Bảo Châu là biết rõ bản tính của nhi tử mình, nhưng mà hôm nay không thích hợp để giáo huấn hắn, chỉ có thể dùng ánh mặt tức giận nhìn chằm chằm theo dõi hắn, Long Ngạo Thiên không coi ánh mắt uy hiếp của mẫu thân mình vào mắt, di nương lớn hơn mẹ ruột của mình vài tuổi, cơ thể thì càng thêm đầy đặn càng hợp ý Long Nhi hơn.

Sau khi đùa giỡn một chút thì Long Ngạo Thiên cảm thấy hơi nhàm chán, trong lòng vừa niệm tạo ra ảo giác bản thân đang được di nương ôm vào lòng, còn bản thể của chính mình thì lại chui xuống mặt bàn, kéo váy của mẫu thân lên chui vào trong.